Thứ Tư, 23 tháng 4, 2014

on Leave a Comment

[Văn hóa-Thời báo Ngân hàng] - Thương về khói bếp

Dù có đi đâu, chỉ cần nhìn thấy những làn khói từ bếp củi hoặc than gỗ tỏa khắp không gian, trái tim tôi lại thổn thức, bồi hồi. Có lẽ, khói bếp đã níu giữ bàn chân và tâm hồn tôi được vững vàng, kiên định trước những đổi thay và cám dỗ từ cuộc sống…

Sống giữa chốn phồn hoa đô thị với những phố phường ken đặc người - xe, ồn ào và tấp nập, nhiều khi tôi - đứa con gái quê mùa lam lũ tưởng chừng sẽ bị cuốn theo những thứ được gọi là “hiện đại”. Đã có lúc tôi sợ hãi khi trở về xóm nhỏ, gia đình dấu yêu nơi miền quê yên ả với chiếc áo mới, đôi giày cao gót… bởi sự tò mò, lạ lẫm của ánh mắt người quen.



Khói bếp khiến trái tim tôi lại thổn thức, bồi hồi mỗi khi trở về

Nhưng tôi biết, dù có đi đâu, chỉ cần nhìn thấy những làn khói từ bếp củi hoặc than gỗ tỏa khắp không gian, trái tim tôi lại thổn thức, bồi hồi. Có lẽ, khói bếp đã níu giữ bàn chân và tâm hồn tôi được vững vàng, kiên định trước những đổi thay và cám dỗ từ cuộc sống…

Tôi đã “bị nghiện” mùi khói bếp ngay từ khi bập bẹ biết nói, chập chững biết đi. Sau này lớn hơn một chút, tôi tự định vị cho mình rằng, mùi khói nồng cay ấy cho tôi sự yên bình và tình thân ấm áp. Ở đó tôi thấy được những bữa cơm chiều đạm bạc nhưng mùi khói rơm rạ lại gợi lên sự no đủ, do đó những đói nghèo cũng khuất xa trong tiềm thức.

Ký ức tôi còn vẹn nguyên những buổi chiều sẩm tối, nội lưng còng chậm rãi ra vào quanh góc bếp. Bên nồi cơm, ấm nước hay nồi cám lợn đang sôi, nội đã kể cho tôi nghe biết bao câu chuyện từ đời thường đến cổ tích. Bởi thế, tuổi thơ tôi dù nghèo về vật chất nhưng lại đủ đầy về tinh thần – cái tài sản ấy dường như trở thành của hiếm nơi đô thị hôm nay…

Chỉ có những đứa nhỏ vùng quê như tôi mới cảm nhận hết được giá trị của bếp củi than hồng và mùi khói. Bởi lẽ những tiếng nổ lép bép của hạt thóc còn vương lại trên rơm rạ khi đun bếp cho tôi những ý nghĩ cần phải khám phá, ở đó có sự kỳ diệu với những hạt bỏng thơm giòn.

Hoặc trước bếp than ửng hồng vương vất khói, những củ khoai, củ sắn, bắp ngô lại nhảy nhót hoặc vùi mình với than nóng. Và rồi những tiếng xuýt xoa, hít hà vừa thổi vừa ăn để sau này lớn lên tôi biết rằng đó là mùi vị tuổi thơ không dễ ai cũng có...

Tôi lớn lên trong mùi khói bếp. Nơi đô thành, căn bếp đầy khói của tôi đã được thay thế bằng bếp ga, bếp điện. Cuộc sống vội vã cứ cuốn tôi đi, nhiều khi tôi không nhớ mình đã từng lớn lên từ căn bếp đầy khói. Nhưng khi bắt gặp dù chỉ một làn khói bếp nhỏ, màu và mùi khói len lỏi qua những mái nhà, hàng cây… tôi thấy những dấu yêu của ấu thơ lam lũ hiện lên rất đỗi bình yên, dịu dàng!

Nguyễn Phạm


0 nhận xét:

Đăng nhận xét